HAI MÙA NOEL
Noel năm đó, Xứ
đạo quê tôi tổ chức văn nghệ “MỪNG CHÚA
GIÁNG SINH”. Các giới trong Giáo xứ như: Thiếu nhi, Giới trẻ, Thanh niên,
Gia trưởng, Hiền mẫu ... đều tích cực tham gia theo lời mời của Cha chánh xứ và
Hội đồng mục vụ. Ngay từ những ngày đầu của tháng 12, khi bắt đầu bước vào Mùa
Vọng, tất cả đều đồng loạt tiến hành tập dợt theo sự sắp xếp của Ban tổ chức
như: hợp ca, tốp ca, đơn ca, múa, vũ, kịch, hoạt cảnh ... Nội dung các tiết mục
được xây dựng theo từng chủ đề trong Kinh Thánh phần Cựu ước và các bài Thánh
ca quen thuộc.
Lúc đó, khắp nơi trong Giáo
xứ, nhà nhà đều chuẩn bị làm hang đá, ngôi sao, cây thông; đèn điện cũng đã
được giăng lên với nhiều màu sắc rực rỡ lộng lẫy, tạo nên một bầu khí tưng bừng
vui vẻ. Bên cạnh những hình thức trang hoàng đó là công việc tập kịch - ca
- múa - hát ... của các nhóm, vui biết là dường nào. Các diễn viên
tuy là “không chuyên” nhưng tinh thần và ý thức tập luyện rất hăng say sôi nổi.
Có những anh chị lần đầu tiên luyện hát, tập múa, đóng kịch nên còn rụt rè e
ngại, nhưng chỉ sau vài lần thử giọng, tập diễn là bắt ngay vào nhịp với các
anh chị đã kinh qua và từng trải.
Vào những ngày áp Lễ Giáng sinh, tôi
được về thăm quê (lúc đó tôi đi học xa nhà). Trước khi đi học, tôi đã là
huynh trưởng phụ trách giới thiếu nhi trong Giáo xứ. Thầy xứ đã hướng dẫn,
luyện tập cho các anh chị huynh trưởng cùng hợp ca bài “Đêm đông” và múa bài “Cao
cung lên”. Ngày nào cũng thế từ 19 giờ đến 21 giờ, các anh chị vừa tập hát vừa
tập múa, tuy có vất vả khó khăn, nhưng bù lại ai cũng cảm thấy nô nức và phấn
khởi trong lòng, điều này được biểu hiện bằng tinh thần đoàn kết gắn bó để làm
vinh danh Chúa và đem lại niềm vui cho mọi người.
Biết tôi về thăm
nhà, Thầy xứ nhắn tôi lên để cùng tham gia diễn xuất (tôi cũng có khả năng
múa hát tương đối tốt).Thế là tôi nhận lời cùng đến tập với các bạn, mặc dù
công việc đã vào giai đoạn “nước rút”
Mười tám người chúng tôi, chín nam,
chín nữ, tuổi đời tương đối xấp xỉ như nhau; chỉ hơn kém khoảng ba, bốn tuổi
thôi, nhưng tất cả đều còn trẻ trung và tràn đầy sức sống. Trong số chín bạn
nữ, Thầy chọn KN và tôi để hát solo, vì KN có chất giọng khá tốt và nắm vững
phần nhạc lý, (còn tôi thì như đã giới thiệu ở trên rồi). KN không phải
là cô gái đẹp nhất trong số chín bạn gái, nhưng em có nét duyên dáng, thùy mị, nhã nhặn, dễ mến
lại rất dễ thương. Ngoài việc tập chung trong nhóm, tôi và KN được Thầy tập
riêng. Chính vì “phần tập riêng” như thế, mà chúng tôi quen thân với nhau nhiều
hơn so với các bạn khác.
Những
ngày gần tới Lễ Giáng sinh, để chuẩn bị chu đáo chặt chẽ cho đêm văn nghệ,
chúng tôi phải tập dợt nhiều hơn và thường thì tôi và KN phải ở lại thêm ít
phút tập dợt và về sau cùng. May mắn này nối tiếp may mắn khác, KN nhờ tôi chở
đi và về trong các buổi tập như thế (lúc đó tôi mới chỉ có chiếc xe đạp cũng
đã cũ kỹ). Có lẽ vì điều kiện không gian và thời gian thuận lợi cũng như ưu
ái tác động, mà chúng tôi đã yêu nhau từ lúc nào không hay biết. Tuy vậy chúng
tôi chẳng ai nói là đã yêu, nhưng trong cử chỉ, hành động và lời nói thì đã
chứng tỏ được tình yêu dành cho nhau rồi.
Đêm Lễ Giáng sinh, chúng tôi cùng nắm
tay nhau đến Giáo đường dự Lễ và nhắc nhở nhau hãy cầu xin Chúa chúc phúc cho
“tình cảm” mà chúng tôi đang có được. Lễ xong, nhóm huynh trưởng múa hát của
chúng tôi về gia đình KN để liên hoan Mừng Chúa Giáng sinh. Mọi người chẳng ai
biết gì về quan hệ thân thương giữa tôi và KN. Nhưng hai chúng tôi thì nhìn nhau,
biết ý nhau và hiểu nhau, chúng tôi cảm thấy rất vui và mãn nguyện. Đêm hôm sau
25/12, chúng tôi cùng các nhóm khác thay phiên nhau lên sân khấu Hội ca Giáng
sinh và biểu diễn văn nghệ. Bà con giáo dân trong Giáo xứ, có cả các anh chị em
ở các Giáo xứ lân cận cũng đến xem văn nghệ rất đông. Tiết mục nào cũng được bà
con nhận xét là tốt, riêng hai tiết mục múa và hát của huynh trưởng được khen
là xuất sắc, trong đó đương nhiên có phần solo của KN và tôi. Đêm văn nghệ kết
thúc, tất cả diễn viên cùng liên hoan mừng công tại hội trường của Giáo xứ. KN
luôn ngồi cạnh bên tôi như cảm thấy rất vui vì hạnh phúc đang dâng tràn. Chúng
tôi đã tâm sự với nhau rất khuya rồi mới ra về.
Hai ngày sau, tôi phải trở về trường,
trước lúc chia tay, KN tặng tôi cỗ tràng hạt dạ quang rất đẹp và nói với tôi
rằng:
- “ Anh nhớ sáng tối đọc
kinh cầu nguyện xin Chúa và Mẹ Maria ban bình an phúc lành cho chúng mình và
anh cũng nhớ cầu nguyện riêng cho em nữa đó”.
Tôi cũng nói với
em
- “Anh cảm ơn em rất nhiều,
anh sẽ nhớ lời em dặn, Noel năm sau chúng mình gặp lại nhau nhé!”
Gần đến Noel năm sau, tôi trở về, Giáo
xứ vẫn tổ chức Đêm văn nghệ như mọi năm, nhưng không có KN tham dự, tôi dò hỏi
các bạn thì được biết em đã đi lấy chồng ở miền xa lắm (Cha mẹ KN và cha mẹ
bên chồng của em đã hứa hẹn “xui gia” với nhau ngay từ lúc KN còn nhỏ).
Sau này gặp lại KN, em nói:
- “Em buồn lắm khi không
được cùng anh chung sống, nhưng “áp lực” của gia đình, em không thể nào để cha mẹ
em buồn lòng, nên đành chấp nhận. Em cũng muốn cho anh biết nhưng em sợ anh đau
khổ mà dở dang con đường công danh sự nghiệp, nên em đành hy sinh
vậy. Mong anh thông cảm và thứ lỗi cho em. Bây giờ và mai mãi em vẫn yêu anh”.
Noel năm đó tôi như người không hồn,
cứ đi lang thang hết chỗ này, đến chỗ khác để tìm lại kỷ niệm của Mùa Noel năm
trước, nhưng chẳng còn gì ngoài dư âm lời hát trong trẻo ngọt ngào ấm áp của
KN. Từ đó đến nay, Noel năm nào tôi cũng trở về quê nhà, đến nhà thờ, quỳ ngay
chỗ mà năm xưa tôi và KN cùng quỳ bên nhau, tôi cầu nguyện cho KN được hạnh
phúc, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào em có được niềm vui thì tôi mới an lòng.
Tôi cứ nghe đi nghe lại bài hát “Hai Mùa
Noel” để nhớ và để yêu. Có một điều chắc chắn là tôi cũng vẫn yêu em./.
HOÀI
THANH (Ghi theo lời kể của một người bạn thân)