CHUYỆN TÌNH THUYỀN
VÀ BẾN
Bến – Thuyền có lúc gần nhau
Đôi khi xa cách dãi dầu nắng
mưa
Thuyền thì nhớ Bến đâu vừa!
Bến luôn mong đợi, Thuyền
chưa thấy về
Thời gian trôi mãi thỏa thuê
Xuân sang, hè tới, thu về,
đông qua
Thuyền thì vượt sóng phong ba
Hướng tìm Bến cũ đậm đà nghĩa
nhân
Gặp khi bão tố bao lần
Thuyền nghiêng chao đảo, rất
cần Bến ơi!
Giờ đây ở giữa biển khơi
Căng buồm đợi gió đầy vơi nỗi
niềm
Bến luôn vẫy gọi đợi thuyền
Mong ngày cập Bến nối liền
yêu thương
BẾN THUYỀN CÒN MÃI VẤN VƯƠNG
CÓ NGÀY ĐOÀN TỤ MỘT PHƯƠNG: BẾN THUYỀN
HOÀI THANH
VIẾT TIẾP LẦN 1: CHUYỆN TÌNH
THUYỀN VÀ BẾN
Từ ngày rời bến, thuyền đi
Bến đây ngóng đợi chẳng khi
nào ngừng
Mưa sa, giông tố bão bùng
Bến luôn khấn nguyện, thuyền
đừng khó khăn
Rồi khi sóng biển lăn tăn
Bến mừng vui lắm, băn khoăn
hết dần
Nhớ nhung gấp bội bao lần
Thuyền ơi có nhớ, có cần Bến
chăng!
Rồi khi những lúc đêm trăng
Bến cùng thức với hải đăng
đón thuyền
Nhớ nhiều, buồn lắm “phát
điên”
Sao Thuyền hờ hững, ưu phiền
Bến đây
Ước mong sẽ có một ngày
Trời quang, gió thoảng, tràn
đầy nắng tươi
BẾN – THUYỀN VUI VẺ MỈM CƯỜI
GẶP NHAU MỪNG RỠ NÓI LỜI YÊU THƯƠNG
HOÀI THANH
VIẾT TIẾP LẦN 2: CHUYỆN TÌNH
THUYỀN VÀ BẾN
Có ngày Bến sẽ gặp thuyền
Tha hồ tâm sự, hàn huyên thỏa
lòng
Biển trời bát ngát mênh mông
Nhưng Thuyền với Bến vẫn
không tách rời
Dù cho cách biệt xa xôi
Mà lòng vẫn nhớ khôn nguôi
mãi hoài
Bến – Thuyền tuy gọi là « hai »
Mà trong tâm trí vẫn hoài « một’ thôi
*
Thuyền về với Bến, Thuyền ơi !
Để cho nỗi nhớ được vơi chút nào
Khi xưa tình nghĩa dạt dào
Dập dềnh trên nước xôn xao mạn thuyền
Sóng to, gió lớn triền miên
Thuyền nương tựa Bến, kết
liền tình ta
Giờ đây giữa chốn phong ba
Bốn bề biển nước, biết là tựa
ai
Bến đây chỉ muốn nối dài
Từ đây ra đấy, đem vai gánh
gồng
THƯƠNG THUYỀN THƯƠNG LẮM BIẾT KHÔNG!
TƯƠNG TƯ, NHUNG NHỚ, ƯỚC MONG GẶP THUYỀN
HOÀI THANH
VIẾT TIẾP LẦN 3: CHUYỆN TÌNH
THUYỀN VÀ BẾN
THUYỀN TÂM SỰ VÀ HẸN HÒ
VỚI BẾN
Bến ơi! Thuyền đã nghe rồi
Bao điều tâm sự, những lời
hàn huyên
Nơi đây chỉ có mình Thuyền
Trên trời, dưới nước, vô biên
đất liền
Ngày đêm sóng gió triền miên
Nắng, sương bao phủ thường
xuyên chẳng ngừng
Biết bao gian khó đã từng
Thôi thì chấp nhận, dửng dưng
với đời
*
Nhớ về Bến lắm! Bến ơi!
Mong sao trở lại với nơi hẹn
hò
Cho dù cuộc sống “đói” – “no”
Thuyền đây cam chịu, chẳng lo
lắng gì
Chỉ xin trọn vẹn chữ “vì”
Vì tình, vì nghĩa, đâu gì đẹp
hơn
Gặp khi bão táp lờn vờn
Thuyền nghiêng chao đảo bởi
cơn sóng thần
Ngước lên,Thuyền khẽ nguyện
thầm
Xin Trời cứu độ! từ tâm đáy
lòng
NGÀY MAI TRỜI ỬNG NẮNG HỒNG
THUYỀN QUAY LẠI BẾN, ẤM NỒNG BAO LA
HOÀI THANH